Tại một tửu điếm một tên say rượu đánh nhau với bọn khách nhân.
– Các ngươi có biết ta là ai không mà dám đụng vào, ta là bạn tâm giao của Dương đại nhân hức hức…
Hắn ta vừa xỉn vừa dùng tay chỉ vào bọn họ lớn tiếng. Nhưng có vẻ không hiệu quả hắn bị bọn họ lao vào đánh tới tấp không thương tiếc.
– Ngươi bạn Dương đại nhân, ta khinh chỉ là một tên sâu rượu ăn chơi chác táng, đánh nó cho nó chừa cái thói bố láo với anh em chúng ta.
Sau một hồi ăn đòn, hai con mắt bị bầm tím, cả cơ thể đều thương tích đầy mình. Nếu bọn họ không muỗ xải ra án mạng động đến quan binh thì cả cái mạng hắn cũng không còn.
Hắn lê cái thân tàn ma dại ra khỏi tửu điếm đi dọc ven đường về nhà, lòng hắn hận thù cái tên huynh đệ kết nghĩa tâm giao mà hắn coi là tri kỉ, hơn cả anh em ruột thịt. Mà giờ đối xử với hắn không bằng con chó giữ cửa quan.
– ” Một trái cà thiu và tô cơm hẩm, ngươi hãy đợi đó đi Dương Lễ thù này tao sẽ trả lại gấp ngàn lần…”

Lưu Bình vừa đi vừa lẩm nhẩm mắng thầm kẻ vừa mới tháng trước đá đích hắn khỏi nhà quan làm bẽ mặt cho thiên hạ cười chê, làm hắn phải trốn về quê hẻo lánh này nung nấu ý định trả thù. Nhưng trả thù sao được khi hắn tay trắng lại đam mê chè rượu cờ bạc xuống dốc như này.Đi tới đầu làng hắn gặp bọn cho vay nặng lãi Hổ đại ca, tính quay đầu né tránh thì đã muộn lão Hổ cùng đàn em đã bao vây lấy xung quanh không thể chạy thoát.- Lão Hổ đại ca có gì từ từ nói, xin huynh được động tay động chân…
Lão Hổ nhìn hắn khinh bỉ lên tiếng :
– Động tay động chân, ta chưa giết ngươi là may lắm rồi đó. Sao ! có trả số nợ 200 lượng mà ngươi thiếu ta hay không ?
– 200 Lượng huynh đi ăn cướp à, ta chỉ vay huynh có một trăm lượng giờ thành 200 lượng bạc.
Lưu Bình dù biết mình đang gặp bất lợi cũng không chịu nhượng bộ dù sao trong quá khứ hắn cũng là một người giàu có trong vùng.
– Dám trả treo à vậy thì ăn đòn đi rồi trả giá lại !
Lão Hổ ra lệnh cho bọn đàn em lao vào đánh Lưu Bình. Vừa nãy đã chịu một trận đòn tại quán rượu giờ chịu thêm nữa chắc chắn hắn sẽ chết chắc.
” Vút vút…”
Nhiều mảnh vải dài bay từ xa tới đánh thẳng vào bọn Hổ bang, khiến chúng không kịp trở tay.
” Bốp bốp…”
– Ai ra mặt đi !
Lão Hổ quát lớn xung quanh, bỗng nhiên có một thiếu nữ đẹp như Tiên Nga bay từ trên cây xuống, nàng che mặt bằng một lớp vải mỏng bước đi nhẹ nhàng trên không khí, đạp lên tấm vải mà lướt.
– Đích thị là nữ cao thủ !
Lão Hổ dù sao cũng là người gian hồ nên biết được chút kiến thức thấy đây không phải là người dễ đối phó kêu cả bọn rút lui, dù sao nhà hắn cũng ở đây chạy chắc không thoát đi đâu được.
– Chúng ta rút lui, Lưu Bình ngươi liệu mà trả nợ nếu không ta chắc chắn sẽ tới tìm ngươi !
Thấy bọn chúng rút đi Lưu Bình gục ngã xuống đất, nàng ta bay lại đỡ hắn ta dậy.
– Nàng là …?

– Thiếp chỉ là kẻ qua đường chàng đừng bận lòng quá, đây để thiếp đỡ chàng dậy trị thương thế đã.Lưu Bình không ngờ ngoài võ công giỏi mà trị thương cũng giỏi như vậy.Sau một hồi cầm máu với trị các vết thương nặng, giờ cơ thể hắn chỉ còn vết thương ngoài da.
Nhìn mặt trời sắp xuống núi, Lưu Bình cũng không muốn làm phiền nàng ta đành từ biệt.
– Nếu chàng không chê có thể đến ở nhà thiếp gần đây để nương náu, nếu giờ chàng về bọn xấu sẽ không tha cho chàng đâu !
– Nhưng ta là nam nhi, nàng là nữ nhi nếu để nàng dìu ta như vậy thì có hơi…
– Không có việc gì chàng lo lắng quá, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng đồ.
Thấy không thể từ chối, Lưu Bình cùng Châu Long đi về nhà của nàng ấy. Trên đường đi hắn ta biết tên cũng như nghề nghiệp của Châu long làm bán vải và dệt tơ từ kinh thành về nơi đây nương thân sau khi cha mẹ mất.
Châu Long suy nghĩ trong lòng :
– ” Việc phu quân giao phó bước đầu đã thành công, không ngờ Lưu huynh đây lại là người dũng cảm dám đương đầu mấy kẻ giang hồ như bọn Lão Hổ, có thể ta sẽ giúp huynh ấy quay đầu thi đỗ trạng nguyên đầu bảng vàng. ”
Nàng chỉ mong nhiệm vụ lần này sẽ nhanh chóng hoàn thành để sớm về với phu quân mình. Nhưng Nàng không biết rằng đã mắc vào cái lưới kẻ khác đã giăng một cách công phu.
Lưu Bình nhìn Châu Lòng với ánh mắt yêu mến như một chàng trai tìm được nửa đời mình. phía sau ánh mắt ấy là một con sói rình mồi để ngấu nghiến trả thù một cách ác độc nhất.

Trở lại một tháng trước khi bị Dương Lễ sỉ nhục trước mọi người, cho hắn một bát cơm hôi bị sứt mẻ cùng với trái cà thiu đã làm cơn giận của Lưu Bình lên đỉnh điểm.
Hắn biết mình chỉ là một thường dân quèn khó lòng địch lại quan trên nhất là Dương Lễ giờ đây đã có chức có quyền. Nên đành lủi thủi ra về không dám ngoảnh mặt tránh để Dương Lễ biết dụng ý của mình mà đề phòng.
Lưu Bình không vội về quê mà ở kinh thành giả bộ say xỉn kiếm chuyện xin sự nhầm đánh lạc hướng để lấy thông tin về Dương Lễ.
Sau nhiều ngày điều tra hắn biết Dương Lễ từng cứu một cô gái tên là Châu long làm thê thiếp ( vợ lẻ ) cô nàng có võ công cao cường lại rất xinh đẹp.
Lưu Bình còn dùng 30 lượng bạc ít ỏi để mua chuộc người làm trong phủ Dương đại nhân biết được tên phụ nghĩa kia phái nàng đi giúp hắn thi cử để đỗ đạt công danh.
-” Xỉ nhục ta xong giờ lại cho ta một khúc xương chó, ngươi coi ta là ai hả Dương Lễ… Ta là hạng người dễ dàng để ngươi khống chế muốn ta nhận ân huệ của ngươi, ta khinh !”.
Vài ngày sau hắn về quê chuẩn bị kế hoạch trả thù của mình, Lưu Bình đi đến vùng núi biên giới để gặp một số thấy cúng bùa chú người Miêu.
Đây là tộc người dân tộc thiểu số vùng biên giới miền núi họ có nhiều phù phép thần bí, nhất là bùa yêu thôi miên.
-Đây 100 lượng bạc cho thầy, cái tôi nhờ thầy chuẩn bị tới đâu rồi !
Người ngồi đối diện một thấy cúng người Miêu là Lưu Bình, hắn đứa một bọc tiền lớn nặng xuống nhà sàn.
-Việc đã xong, có đúng là các hạ dùng số trùng độc này để níu kéo người vợ của mình quay về bên mình không ?
-Tất nhiên rồi, ta xin thề với trời đất linh thiên, rằng những gì ta nói điều là sự thật !
-Vậy đây ” Ngải Trùng thôi miên ” của các hạ đây !
Dương Lễ sợ gì đó biểu hiện ra ngoài đóng kịch :
-Nhưng phu nhân ta là người có võ công cao cường sợ độc này không có tác dụng…
-Ngài cứ yên tâm, độc này ta điều chế võ công càng cao tác dụng độc càng mạnh, nó khiến nàng ta vâng lời nghe theo mà không biết bản thân mình bị thôi miên. Đây được gọi là thôi miên ám hiệu tác dụng vĩnh viễn nên chỉ dùng một lần được. !
-Cám ơn thầy !
Lưu Bình rời đi để tránh thấy cúng nghi ngờ thêm nếu ở lâu.

Mọi thứ đều đã vào kế hoạch đã định giờ hắn là con nhện giăng tơ đợi con mồi tới mà thôi.Trở lại hiện tại Châu Long đã đưa hắn về nhà mình ở đầu làng, nơi đây là một quán gấm lụa tơ tằm.Châu Long để Lưu Bình ngồi trên ghế sau đó vào trong đem thuốc trị thương ra điều trị cho hắn.
Lưu Bình thấy bình trà nóng trên bàn vội đem thuốc bỏ vào trong bình, sau đó bộ lộ vẻ mặt đau đớn như không có gì khi thấy Châu Long bước ra.
-Chàng có khát nước không ta rót cho chàng một ly nhé !
Thấy Lưu Bình mắt cứ nhìn bình trà trên bàn như dụng ý muốn uống.
-Nhưng ta sợ …
-Sợ ta bỏ độc chàng hay sao ?
-Đây ta sẽ uống trước cho chàng xem nhé !
Châu Long tự rót cho mình một ly rồi đưa lên miệng uống xong còn cầm cái ly trút đít ly xuống như bảo đã cạn hết.
Rồi rót một ly khác đưa cho Lưu Bình, hắn tìm kế sách câu giờ đánh lạc hướng rồi đổ ly trà ra đất.
Đợi qua một khắc hắn thử lắc một cái chuông để ám hiệu thôi miên mà Thầy cúng đã đưa cho hắn.
Cái chuông này được người Miêu thiết kế để không chế động vật thú dữ khi chúng dính thuốc ngải của họ. Được thiết kế đặt biệt mỗi thầy cúng mỗi con ngải sẽ có cái chuông in hoa văn khác nhau. Nó mỗi khi lắc dù xa vạn dặm con mồi cũng sẽ nghe theo sự sai khiến của người rung chuông không thể phản khán hay chống cự.
” Linh Đan… Linh Đan ”
-Châu Long mau mở khăn che mặt cho ta xem !
-Vâng ! thưa chàng.
Châu Long như bị ai khiến tự mở khăn che mặt của bản thân xuống.

Giờ đây Lưu Bình mới thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta.-Từ giờ ngươi phải gọi ta là chủ nhân chứ không phải chàng nữa, ngươi phải tự xưng là con chó cái mỗi khi nói chuyện với ta !!?-Vâng ! Chó cái đã biết thưa chủ nhân !
Ánh mắt của Châu Long giờ mất đi sự tỉnh táo, hoàn toàn nghe lời Lưu Bình không chút do dự.
-Việc đầu tiên con chó cái Châu Long, ngươi hãy cởi hết y phục ra cho ta xem !
Châu Long dùng tay tự trút y phục của mình trước mặt nam nhân khác ngoài Dương Lễ, phu quân của mình.
Nhìn thân hình khiêu gợi đường nét mỹ miều, đồi núi nhấp nhô phần cần to thì to, phần cần nhỏ thì nhỏ.
-Quả thật là cơ thể mỹ nhân khiến người ta thèm thuồng !
Lưu Bình dù sau cũng là kẻ ăn chơi từng qua nhiều kỹ viện biết đánh giá đâu là nữ nhân đẹp, nữ nhân xấu.
Ở đây lại là tuyệt phẩm giai nhân hiếm có, càng khiến hắn trỗi dậy dục vọng nam nhi khó cưỡng.
-Con chó kia quỳ gối bò lại đây bên ta !
Lưu Bình ra lệnh cho nàng bò đến bên hán hắn để hắn vũ nhục không phải gọi là thưởng thức mỹ nhân.
Châu Long là một người con gái không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng khiến cho bao người mê đỗ. Khuôn mặt trái xoan, mũi vừa người, mắt ngọc mài ngài xinh tựa Thuý Kiều cũng so một chín một mười.
Nàng mặc cái áo yếm màu hồng bó sát người bên trong còn quấn một tấm lụa nhỏ che đi cặp bồng đào thật lớn. Quần lụa màu đen thẩm kiểu thời phong kiến xưa.
Có lẽ Dương Lễ thật có phước khi có một thiếp thất giỏi võ lại xinh đẹp như vậy.
-” Nhưng không vì vẻ đẹp của ngươi mà ta không mối thù với chồng mi… Âu đó cũng là cái nghiệt mà ngươi phải gánh thay hắn.”
Lưu Bình nhìn vẻ đẹp ánh mắt ngờ nghệch vì bị trúng trùng độc, một loại cổ độc mà hắn dùng tiền lên tộc người Miêu mới mua được.
Lúc này trong nhận thức của Châu Long biết mình đã bị trúng tà thuật cố gắng kháng cự điều khiển lại cơ thể nhưng lực bất đồng tâm.
-Châu Long à không từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Long Nô!. Ngươi sẽ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của ta vì ta là chủ nhân của ngươi hiểu không ?
-Vâng Long Nô đã hiểu !

Châu Long bò quỳ bên dưới trong khi Lưu Bình dùng tay đưa nâng cằm nàng lên cao.-Việc đầu tiên là cởi hết y phục của ngươi ra!-vâng chủ nhân !
Châu Long từ từ cởi hết đầu tiên là chiếc yếm có hai sợi dây nối sau cổ, quần lụa đen… Kể cả bên trong khăn quấn ngực hay cái khố nhỏ cũng không chừa lại. Đứng trần như nhộng trước mặt Lưu Bình với ánh mắt thù hận.
-Ngươi chắc đang hận ta, đúng ta biết ngươi vẫn còn ý thức chống lại Trùng Độc… Nhưng không bao lâu nữa cái chống cự yếu ớt đó sẽ bị dục vọng che lấp lu mờ thôi ha ha ha…
Châu Long không ngờ vẻ thư sinh yếu đuối của hắn đã đưa nàng vào cái bẩy hắn đặt ra, giờ đã quá muộn chỉ hy vọng công lực còn lại đủ giải độc sớm nhất có thể.
Lưu Bình từng được vị thầy kia chỉ cách thôi miên ám hiệu. Nó được biết khi ta tác động bằng âm thanh hay hình ảnh mà kẻ bị thôi miên thấy nghe được niếm được bằng tất cả giác quan, nó sẽ kích thích tác động thôi miên giống như công tắc đèn vậy.
Hắn tử cởi quần ra đưa con cặc to lớn do đã uống thuốc sinh lực nên nó sung hãng như cây đao đang chờ chém giết ngàn sinh linh vậy.
-Từ giờ miễn ngươi thấy con cặc ngoài của phu quân ngươi, ngươi sẽ mất không chế nứng lên cao trào nếu không thoả mãn sẽ như ngàn con kiến bò khắp cơ thể cắn xé tận xương tỷ vậy. Ngoài ra từ đây về sau thức ăn yêu thích của ngươi không gì ngoài trừ tinh dịch và nước đái của Nam Nhân.
-Vâng Long Nô đã nhớ kỹ thưa chủ nhân…
” Không Lưu Huynh ta cầu xin đừng biến ta thành kỹ nữ đê hèn như vậy…”
Ánh mắt cầu xin của Châu Long đã rơi vài giọt nước mắt.
-Khóc à ! ha ha ha… Một con đàn bà thì lấy gì hiểu được cái gọi là nhân phẩm nhục nhã của Nam Nhân ta đây…
Lúc này cả thể của nàng nóng lên đỏ rực khắp cơ thể ngứa ngáy khó chịu, đôi tay mất khống chế tự vuốt ve lấy núm vú cùng hột le của mình.
-Chủ nhân cầu xin chủ nhân… !
-Đến đây ngươi biết phải làm đầu tiên phải không ?

Châu Long dù sau cũng đã động phòng với Dương Lễ nên kỹ năng phòng the của Nàng cũng không thua kém một cô gái nào, chưa kể cơn nứng lồn đang hành hạ thì dục tính càng tăng gấp đôi.Cái lưỡi thơm tho đang liếm con cặc to lớn từ đầu cặc đến tận gốc đến những chùm lông đen xung quanh.Nàng ngậm lấy hai quả trứng cút mút lấy mút để tay còn lại vuốt ve thân cặc một cách điêu luyện hơn cả kỹ nữ thật sự.
Có vài cọng lông dính mép đôi môi đỏ mọng bị nàng nuốt xuống, kế tiếp mà ngậm tận gốc đút sâu vào trong vòm họng tuy hơi khó thở nhưng so với cơn ngứa ngái nơi cửa mình chẳng thấm vào đâu.
-” Phọt phọt… sụt sụt… nhớp nhép…”
Những âm thanh của màn bú cu cứ phải gọi là hoàng đế cũng phải gen tỵ đôi phần.
Khoảng một khắc sau Lưu Bình rùng mình hắn ôm đầu của Châu Long rên hừ hừ… Bắn lấy dòng tinh dịch nóng hổi vào sâu trong cổ họng, một ít bị trào ra ngoài mép miệng rớt trên cặp vú bánh bao khiến nó trở nên dâm đãng hơn.
-Đưa cái mông chó của ngươi lại đây Long Nô !
Hắn biết nhiêu đó chưa đủ với trùng độc trong người nàng ta, với hắn cũng muốn đụ cô vợ xinh đẹp của người bạn chí cốt tâm giao của mình.
cả hai cơ thể trần truồng đang địt nhau như vũ bão, cô gái quỳ bò chổng khom người đưa cái lồn lên cao cho tên nam nhân đụ trong tư thế La Hán Đẩy Xe Bò.
-” phạch phạch”
-Ưh Ưu chủ nhân Long Nô sướng… sướng quá…
-Mạnh hơn nữa đụ tét cái lồn bẩn thỉu kỹ nữ chó cái này đi ạ!

Không ngờ cơn nứng tình đã biến nàng ta thành một người đàn bà lăng loàng đụ với anh em kết nghĩa của Phu Quân mình.-Được ta sẽ chiều ý ngươi nhận lấy này con chó cái…Họ đụ nhau với nhiều tư thể kể cả đụ lỗ đít nàng ta cũng chơi tuốt… Bây giờ có xuống địa ngục Châu Long cũng sẽ đồng ý xuống miễn sau có thể thoả mãn cơn dâm dục của mình mà thôi.